Hiển thị các bài đăng có nhãn Love. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Love. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2009

Yêu đơn giản chỉ là...

[FD's BlOg] - Tình yêu đơn giản là khi bạn nhớ tới người ấy muốn gọi điện, gọi xong mà chẳng biết nói gì.
Đơn giản là gọi điện không biết nói gì mà chỉ muốn nghe thấy giọng nói của người đó.
Đơn giản là ghi nhớ từng lời nói của người đó
Đơn giản cũng chỉ là muốn giới thiệu tất cả những gì mình có cho người đó xem.


Là bạn đã bắt đầu thích 1 ai đó mà chưa dám nói ra vì sợ người kia chưa chắc đã thích mình.
Tất nhiên là 1 tình yêu nhỏ chỉ dành cho 1 cô gái nhỏ mà thôi.

Bạn thích yêu 1 ai đó mà có thể cãi nhau với bạn hoài mà không chán
Nó cũng chỉ đơn giản là khi bạn muốn nhìn người đó 1 lúc mà không dám.

Mỗi buổi sáng thức dậy người đầu tiên bạn chợt nghĩ tới là người ấy.
Đơn giản là bạn đã bắt đầu cảm thấy 1 số rắc rối đang đến.
Đơn giản là khi phải đi xa bạn cảm thấy lưu luyến... Và bạn đã yêu 1 chút rồi đó!

Tình yêu đơn giản là khi bạn nhớ tới người ấy muốn gọi điện, gọi xong mà chẳng biết nói gì.
Đơn giản là gọi điện không biết nói gì mà chỉ muốn nghe thấy giọng nói của người đó.
Đơn giản là ghi nhớ từng lời nói của người đó
Đơn giản cũng chỉ là muốn giới thiệu tất cả những gì mình có cho người đó xem.

Khi bên cạnh người đó bạn thờ ơ rồi khi xa cách bạn lại đi tìm kiếm.
Đơn giản là chẳng biết nói yêu thế nào cả... (chẳng đơn giản tẹo nào).
Đơn giản chỉ là có những chuyện mà chỉ 2 người hiểu mà không ai có thể hiểu được.
Đơn giản là nhìn ảnh người đó mà bạn cười như chưa bao giờ được cười mà không hiểu lí do tại sao.
Đơn giản khi nghe người đó hát mà bạn cứ nghe đi nghe lại mãi mà không chán.
Đơn giản là khi đi ngoài đường bạn nghĩ tới người đó bạn phá lên cười, mọi người tưởng bạn bị hâm... Có khi nào bạn đã bắt đầu hâm vì một ai đó chưa?
Đơn giản là bạn thích bị gọi là hâm.

Tình yêu đơn giản là bạn yêu cả nhưng cái xấu của người đó, vì nếu không có cái xấu đó thì người đó không còn là người mà bạn đang yêu nữa.

Và cuối cùng là bạn làm cái này cho ai đó thì đó là bạn đang yêu đó.

Theo xitrum

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2009

Nhật ký tôi và em

[FD's BlOg] - Khi những dòng chữ này được viết lên thì tôi và em đã xa nhau rồi, tình cảm của chúng tôi không còn được như trước nữa. Một mối tình làm tôi không thể nào quên, đây là mối tình đầu trong đời tôi. Chúng tôi đến với nhau trong một hoàn cảnh tình cờ, không có sự sắp đặt nào hết. Vì vậy, đối với tôi hình ảnh của em không thể nào mất đi được, nó đã in đậm trong tôi...

Tôi gặp em trong một buổi chiều tối và mưa (Thứ 2, ngày 23 tháng 7 năm 2007) trước bến xe buýt cổng trường tôi giờ đây (Hồi đó tôi đăng ký thi vào Trung tâm Đào tạo Lập trình viên Quốc tế Bách khoa Aptech, em là sinh viên năm thứ 2 trường Cao Đẳng Du Lịch Hà Nội). Khi mưa một to dần trong mái che, mọi người đã đứng trật kín nên tôi đành đứng ngoài trời mưa. Tôi đang cố tìm chỗ trú mưa thì bỗng dưng em đã đến gần tôi, một giọng nói nhè nhẹ từ phía sau tôi "mưa to như thế này trong mái che không còn chỗ đứng thì anh cầm ô đi hai anh em mình cùng trú" (lời nói ấy với tôi đã hơn một năm rồi mà bây giờ vẫn còn hiện lên nguyên vẹn như là lời nói hôm qua vậy). Tôi đã cùng em trú dưới trời mưa to mà chỉ có một chiếc ô nhỏ, thật trùng hợp sao hôm đó tôi và em lại phải đợi xe lâu như vậy. Tôi và em đã nói chuyện rồi quen nhau từ đây, hai người hỏi tên nhau, quê quán rồi cho nhau số điện thoại. Khi trời tạnh mưa thì cũng đến lúc tôi và em phải ra về. Từ đó tôi và em chỉ nhắn tin cho nhau, không còn gặp nhau nữa vì khi không vượt qua kỳ thi nên tôi đã đăng ký vào học tại Trung tâm Đào tạo CNTT Hà Nội. Nhưng có điều làm tôi không biết mình vui hay buồn nữa vì giữa hôm tôi trú mưa cùng em lại chính là ngày sinh nhật em (23/7/1987), lúc đó tôi mới biết nhưng cũng không biết làm thế nào nữa chỉ biết nói lời xin lỗi tới em, chúc mừng em thôi, nhưng em đã nói chính vì em gặp tôi mà em cảm thấy đó là món quà em hạnh phúc nhất trong những món quà mà em nhận được từ người khác. Lúc đó tôi không biết là có thật không nữa nhưng trong lòng tôi lại thấy nóng bừng lên chỉ muốn gặp em thôi. Chính từ đây mà chúng tôi nhắn tin cho nhau nhiều hơn, cũng nhiều lần tôi muốn gặp em, muốn hai người có thời gian bên nhau nhiều hơn để có thể cùng nhau tâm sự nhưng không lần nào thành cả, lúc em rảnh thì tôi lại bận, lúc tôi rảnh thì em lại bận không thể đi được, chúng tôi vẫn như thế mãi.

Không hiểu tại sao chỉ được 2 tháng thôi chúng tôi đã mất liên lạc với nhau, tôi nhắn tin, gọi điện mà sao lại không được, không biết em đã không dùng điện thoại hay là bị mất nữa. Chúng tôi mất liên lạc từ đây, nhiều lần tôi đã sang cổng trường tìm em mà không gặp. Trong 3 tháng tôi không có tin tức gì của em và em cũng không có một lời hỏi thăm từ tôi, thật sự tôi buồn và nhớ em nhiều, khi những lần tôi sang đứng chờ mong em mà không gặp. Nhưng một điều làm tôi vui hơn, tôi cảm thấy mình có cơ hội được gặp lại em đó là Trung tâm có thông báo sang đầu năm 2008 Trung tâm sẽ chuyển địa điểm học sang Toà nhà HTC cạnh trường Cao đẳng Du lịch mà em đang học, nghe được thông báo này tôi hạnh phúc lắm nhưng giờ không còn liên lạc được với em nữa, tôi đành phải đợi khi nào chuyển sang đó thì tôi sẽ tìm cách liên lạc với em sau. Trong 3 tháng không có liên lạc gì tôi buồn lắm, không hiểu nơi ấy em có còn nhớ về tôi hay không nữa.

Qua Tết Nguyên Đán tôi trở lại trường, ngày đầu tiên đi học tôi vui và hy vọng sẽ có nhiều điều vui đối với tôi từ bạn bè, nhưng điều mà tôi mong nhất là sẽ được gặp lại em mà lại không có điều này. Ngày sinh nhật tôi, tôi cũng chỉ mong có được một món quà như tôi dành cho em mà thôi, chỉ cần ngày ấy em đến bên tôi thôi mà không thể nào tôi có được món quà như em đã nhận được từ tôi, tôi buồn mà chỉ cần hy vọng được gặp lại em nhưng không thể nào được. Thời gian cứ trôi đi, hàng ngày tôi vẫn đi học, vẫn hy vọng sẽ gặp lại được em, khi ra về tôi vẫn thường đứng nơi mà tôi và em gặp nhau ngày ấy, đôi khi tôi nhắm mắt để tưởng nhớ tới hình ảnh mà tôi gặp em ngày đầu tiên mà vẫn không thể nào nguôi đi nỗi nhớ trong lòng tôi. Cứ như vậy, thời gian đã làm tôi nguôi đi một phần nào về hình ảnh con người em, tôi buồn lắm nhưng không thể nào tìm được ra một lối thoát riêng cho mình trong đám sương mù dày đặc của sự thất vọng và đau thương, lúc đó tôi chỉ nghĩ có lẽ mình sẽ không thể nào gặp được lại em một lần nữa chăng.


Nhưng có lẽ trời đã định duyên (tôi nghĩ như vậy), lại một ngày mưa to cũng là ngày 23 nhưng không phải là 23/7 mà là ngày 23/2 ngay sau 3 ngày sinh nhật tôi, em và tôi gặp nhau nhưng không phải là ngoài bến xe buýt nữa mà đó là trong thang máy, một lần nữa trùng hợp khi đó trong thang máy chỉ có tôi và em, giờ đây tôi cũng không thể nào mà quên được cảm xúc khi gặp em, em đã ôm trầm lấy tôi và khóc không thành lời nữa, lúc đó tôi cũng không thể nào kìm được bản thân những giọt nước mắt của tôi cũng lăn trên mái tóc dài của em. Vì đã lâu chúng tôi không gặp nhau, mà cũng không nghĩ rằng sẽ được gặp lại nhau như thế này vì vậy em và tôi đã nghỉ học ngày hôm đó mà cùng nhau tâm sự chỉ ngoài hành lang của toà nhà thôi. Em đã khóc rất nhiều, nói nhiều lời xin lỗi tới tôi vì đã vô tình làm mất máy điện thoại mà lại không nhớ số của tôi. Qua ngày hôm đó tôi nghĩ ngày 23 đã đem đến cho tôi niềm vui và hạnh phúc nhất tại thời điểm ấy (23 là ngày tôi gặp em, ngày sinh nhật em và là ngày em và tôi gặp nhau trong nhiều ngày xa cách).

Qua lần gặp nhau này tôi và em gần nhau hơn, tình cảm của chúng tôi cũng tiến xa hơn, tôi đã nói lời yêu tới em nhưng tại sao em không có câu trả lời, em chỉ đỏ mặt mà thôi, khi tôi cất lời lên em không nói gì cả vì vậy tôi cũng cảm thấy đỏ mặt theo em vì em không có câu trả lời. Cứ như vậy tôi chỉ nhận được câu trả lời "em yêu anh" qua tin nhắn điện thoại mà thôi, tôi cũng rất hạnh phúc vì những tin nhắn mà em gửi cho tôi, tôi biết em ngỡ ngàng trước câu hỏi thẳng thừng của tôi mà không nói lên lời, (em chỉ hỏi được một câu duy nhất "Tại sao anh yêu em", lúc đó tôi cũng không nói được câu gì nữa, chỉ cất lên lời "câu hỏi tại sao của em đối với anh không có câu trả lời" "anh yêu em" đơn giản vậy thôi... em chỉ cười). Vậy là em đã nhận lời yêu tôi, chúng tôi rất hạnh phúc trong những ngày được ở bên cạnh nhau mặc dù chỉ là thời gian khi chúng tôi đến trường, tôi rất yêu em và em cũng rất yêu tôi. Đối với tôi đây là mối tình đầu tiên, một mối tình mà không thể nào tôi quên nó được. Thời gian cứ dần trôi đi trong những ngày tháng chúng tôi hạnh phúc bên nhau. Nhưng rồi cuộc tình đầu tiên này lại bắt đầu làm tôi phải đau đớn, thất vọng thêm lần nữa. Đúng một năm ngày chúng tôi gặp nhau và cũng là ngày sinh nhật em 23/7, lần này tôi đã có món quà thật ý nghĩa, tôi rất vui, rất hạnh phúc khi được thấy em hạnh phúc bên tôi lúc này. Đến cuối buổi chỉ còn tôi và em, em lại khóc, khóc vì em phải nói lời xin lỗi, lời chia tay tới tôi, tôi không biết lý do vì sao nữa, không biết vì tôi, vì gia đình hay vì đâu mà em phải nói lời chia tay tới tôi, tôi không có câu trả lời từ phía em, em chỉ khóc mà thôi, tôi chỉ nhận được lời nói từ em chúng tôi chia tay nhau chứ không phải chúng tôi sẽ mãi mất nhau, vẫn còn có thể gặp nhau, em nói chúng tôi sẽ xa cách nhau trong vòng 50 tuần thì chúng tôi gặp nhau. Nhưng 50 tuần thì đâu phải là ngắn. Tôi cũng không biết làm thế nào, tôi chỉ buồn, lại buồn và cô đơn thêm lần nữa, tôi thất vọng nhiều lắm nhưng đó là chuyện tình yêu tôi cũng không thể nào níu lại được.


Như vậy là em và tôi lại xa nhau, ngày chia tay tôi không thể nào kìm được, những giọt nước mắt lại rơi trên mái tóc em như ngày tôi và em gặp nhau, không thể nào tôi cất thành lời nói những câu từ đáy lòng tôi. Ngày chia tay tôi không nói được gì cả, chỉ khóc và khóc cùng em mà thôi. Tôi cảm thấy buồn, thấy nhớ em, nhớ nhiều lắm không thể nào nguôi được, trong những ngày ấy tôi cảm thấy cô đơn mỗi khi đêm về, những giọt nước mắt vẫn cứ rơi, nhưng lần này không còn rơi trên mái tóc dài và mượt của em nữa, trong căn phòng trống vắng ấy tôi chỉ khóc mà thôi, tôi chỉ mong ngày được gặp lại em, nhiều đêm tôi không thể nào chợp mắt được vì nhớ em, nhớ tất cả những gì chúng tôi dành cho nhau. Mỗi khi tôi chợp mắt là hình ảnh của em lại hiện lên càng làm tôi cô đơn hơn trong lúc tỉnh dạy, tôi mơ về em rất nhiều, thậm trí còn nhiều hơn cả những gì trong ngày mình làm được.

Vậy là tôi lại buồn hơn nhiều khi trong thời gian qua tôi vẫn hy vọng ở em, em sẽ quay về với tôi, tôi đã có dự định rất nhiều cho món quà để gửi tặng em trong ngày Phụ nữ Việt Nam sắp tới trong tháng 10 này. Em nói sẽ 50 tuần sau chúng tôi gặp lại nhau, tôi đã thiết kế tấm thiệp chúc mừng với 50 bông hoa hồng được xếp thành chữ LOVE, trong trái tim lồng đã có tên tôi và em, với đôi chim vẫn tung cánh cho chúng tôi mãi bên nhau. Nhưng cô đơn, thất vọng vẫn mãi trong tôi, chưa kịp gửi thiệp chúc mừng thì tôi nhận được những lá thư từ em, chúng tôi đã xa nhau được 12 tuần kể từ ngày chia tay, lại có sự trùng hợp nữa xảy ra khi: Những lá thư mà tôi nhận được từ em là ngày 12/10/2008. 12 là ngày nhận được thư của em, 12 tuần xa cách, 12 trang thư được viết trong đó em đã tâm sự 10 trang thư 2 trang còn lại em gắn 8 bông hoa hồng đã ép khô, đó là 8 bông hoa tôi tặng em với nghĩa trong 8 năm sau chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới khi chúng tôi đã tốt nghiệp và công việc ổn định. Nhưng giờ đây em đã gửi lại tôi 8 bông hoa. Chính vì những gì mà tôi nhận được trong ngày 12/10 này, một ngày tôi không thể nào quên, một ngày cô đơn nhất trong đời, những lời em nói với tôi, những gì mà em tâm sự đã làm cho tôi thất vọng vì em quá nhiều, những hy vọng tương lai sau này tôi đều có thể cùng em sống hạnh phúc trong cuộc sống, nhưng những mục tiêu, đích đến trên con đường mà tôi đang hướng tới sau này tôi chưa kịp nói điều gì với em, chưa cùng em đưa ra hướng chung của hai chúng tôi thì tôi và em lại xa nhau, hai trái tim giờ đây chỉ có một lời yêu. Tôi đã nghĩ rằng tôi không còn cơ hội để được cùng em xây dựng nên một gia đình hạnh phúc mà tôi đã từng hy vọng ở em nữa, 8 bông hoa hồng đã nói hết lên điều này. Em đã nói là không biết có thể đợi được tôi không với lý do "em không dám nói trước điều gì cả, cuộc sống điều gì cũng có thể xảy ra". Tôi cũng hơi bị sốc khi nghe lời đề nghị đó, liệu em có đến với tôi chỉ là "cho qua ngày tháng" không? Nếu sau này em ấy không quay lại với tôi thì phải làm sao và bây giờ tôi phải làm gì cho tốt đây? Tôi buồn lắm vì tình cảm không phải là trò đùa. Liệu tình cảm của em đối với tôi cũng chưa đủ sâu sắc để mà chờ đợi. Thôi thì... dù sao em cũng đã nói thật là sợ mình không chờ đợi được, còn hơn là sau này tôi bị sốc hơn. Giờ đây tôi nghĩ đừng theo bám những gì không phải là của mình. Tình yêu không phải lúc nào cũng tốt đẹp, phải có sóng gió thì mới tìm được tình yêu đích thực của riêng mình. "Kinh nghiệm là một người thầy tốt nhất, nhưng học phí thì quá là cao". Có thể có những lý do riêng mà em chưa thể và không thể nói ra. Mỗi người có những lý do của riêng mình mà, không phải ai cũng dũng cảm, sẵn sàng chia sẻ hết những suy nghĩ của mình đâu. Em ấy là một người khá thẳng thắn, tôi nhận thấy như thế! Có thể tôi sẽ tôn trọng ý kiến của em và hai người chỉ là bạn.

Nhưng dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em, tôi không thể nào quên được con người, trái tim em. Trong trái tim tôi đã in đậm hình bóng em rồi, tôi vẫn hy vọng ở em, tôi vẫn mãi mong chờ lời yêu thương từ phía em cho dù tôi biết trong trái tim em không còn tên tôi nữa, những ước nguyện của tôi bây giờ chỉ còn một nửa mà thôi. Thực sự lúc này tôi không biết mình phải làm thế nào cả tôi chỉ muốn khóc cho cuộc tình này thôi, một cuộc tình vô hình, mỗi khi tôi nghĩ đến nó tôi chỉ biết khóc mới vơi đi một phần nào trong tôi. Tôi không thể nào nghĩ ra con đường khác lúc này, mọi nẻo đường trong tôi lúc này đều bế tắc, mù mịt không có lối đi. Cũng không biết sự bế tắc này còn trong tôi đến khi nào nữa. Liệu em có còn nhớ đến tôi như ngày nào hay không? Trái tim em có còn nhớ về tôi chỉ dù một lần nữa hay không? Tôi có nhận được sự đón nhận lời yêu của tôi ngày nào từ em hay không? Có lẽ tôi mãi mong chờ ở em.

Cho dù sau này nếu tôi không còn nhận được sự trở lại từ phía em thì tôi luôn cầu chúc cho em mãi hạnh phúc, thành đạt ở mọi phương trời nào. Giờ đây chỉ còn lại một mình tôi, với một nỗi buồn vô vọng về em.

Hà Nội, Ngày 14 tháng 10 năm 2008


dongninh000@gmail.com
Việt Báo (Theo_24h)

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2009

Những lời cầu hôn hay nhất

[FD's BlOg] - Lời cầu hôn hiếu kỳ nhất: Anh không hiểu tại sao người ta phải làm đám cưới? Chi bằng chúng mình bắt chước họ xem sao!

☼ Lời cầu hôn chân thành nhất: Chúng mình hợp pháp hóa tình cảm đi em!

Lời cầu hôn mộc mạc nhất: Em có muốn anh trở thành một “nhu yếu phẩm” không thể thiếu trong nhà của em không?

Lời cầu hôn dễ chịu nhất: Em biết không? Thích là yêu một thứ gì đó nhàn nhạt, còn yêu là thích một điều gì đó rất sâu xa. Anh không muốn phải đưa em về nhà rồi lại về nhà một mình, anh muốn hai ta cùng về nhà của chúng mình.

Lời cầu hôn thử thách nhất: Em có muốn làm vợ anh không? Nếu muốn xin đứng yên rồi giơ cao hai tay, nếu không hãy đứng yên rồi kiễng cả hai chân.

Lời cầu hôn thẳng thắn nhất: Anh đang thiếu một người cai quản bản thân.



Lời cầu hôn nhẫn nại nhất: Em muốn làm vợ anh kiếp này hay tới kiếp sau?

Lời cầu hôn vì sức khỏe nhất: Nếu năm nay em không lấy anh, sang năm ắt anh sẽ mắc chứng khủng hoảng tinh thần.

Lời cầu hôn cảnh tỉnh nhất: Xin em kết thúc phận đào hoa của anh ngay tức khắc đi nào.

Lời cầu hôn đáng yêu nhất: Anh xin đầu hàng rồi! Chỉ cần mỗi ngày được ăn cơm do em nấu mà thôi.

Lời cầu hôn pó tay nhất: Em có muốn khi chết đi sẽ có tên trong gia phả nhà anh không?

Lời cầu hôn ....sát khí nhất: (Dẫn nàng lên sân thượng khách sạn cao tầng, và cùng ngắm sao ban công..., rồi túm chặt 2 vai nàng thổ lộ) Em muốn làm vợ anh hay muốn làm siêu nhân?

Sưu tầm - Theo Chungta

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

Người mình yêu và người mình thích

[FD's BOg] - Nếu người bạn chăm chú nhìn là người yêu của bạn , bạn sẽ đỏ mặt lên
Thế nhưng nếu người bạn chăm chú nhìn là người bạn thích , bạn sẽ mỉm cười .


Đứng trước người yêu , tim bạn đập nhanh hơn
Thế nhưng , đứng trước người mình thích , bạn chỉ vui mừng phấn khởi .

Đứng trước người yêu , mùa đông biến thành mùa xuân
Thế nhưng đứng trước người mình thích , mùa đông vẫn chỉ là mùa đông đẹp .

Nếu người bạn chăm chú nhìn là người yêu của bạn , bạn sẽ đỏ mặt lên
Thế nhưng nếu người bạn chăm chú nhìn là nguời bạn thích , bạn sẽ mỉm cười .

Đứng trước người mình yêu bạn ko thể nói hết mọi điều trong lòng
Thế nhưng đứng trước người mình thích , bạn có thể nói hết mọi điều .

Đứng trước nguời yêu , bạn dễ ngượng ngùng lúng túng
Thế nhưng đứng trước người bạn thích , bạn lại có thể thực sự thể hiện mình .

Người mình yêu , lúc nào cũng vương vấn trong lòng bạn
Bạn ko giám nhìn thẳng vào đôi mắt người mình yêu
Nhưng bạn lại có thể tự nhiên đón nhận ánh mắt người mình thích .

Khi nguời mình yêu khóc , bạn cũng sẽ rơi nước mắt
Còn khi người mình thích khóc , bạn có thể dừng lại an ủi .

Cảm giác yêu bắt nguồn từ đôi mắt
Còn cảm giác thích bắt nguồn từ đôi tai
Vì vậy khi bạn ko thích nguời bạn thích nữa
Bạn chỉ cần bịt chặt đôi tai .

Nhưng khi bạn có ý định thử nhắm chặt đôi mắt
Thì tính yêu sẽ biến thành những giọt lệ , mãi mãi trong lòng bạn .

Khi nào bạn đã yêu ?

[FD's BlOg] - Khi người ấy đang có mặt ở đây mà bạn giả vờ thờ ơ rồi khi người ấy vắng mặt, bạn lại bắt đầu đi tìm kiếm.
Lúc đó,bạn đã yêu...



Mặc dù xung quanh bạn có nhiều người luôn khiến cho bạn cười nhưng ánh mắt và sự chú ý của bạn chỉ luôn hướng về người ấy.
Lúc đó,bạn đã yêu...

Mặc dù người ấy đã gọi điện về thông báo rằng máy bay hạ cánh an toàn nhưng không ai trả lời điện thoại. Bạn vẫn luôn chờ đợi cuộc gọi ấy.
Lúc đó,bạn đã yêu...

Bạn luôn thích thú với một email ngắn ngủn từ người ấy mà lờ đi những email thật dài của nhiều người khác.
Lúc đó,bạn đã yêu...

Khi bạn thấy mình không thể xóa đi tất cả những mẩu tin trong Inbox hay trong Send Items chỉ bởi vì một email từ người ấy.
Lúc đó,bạn đã yêu...

Khi bạn có một cặp vé đi xem phim. điều đầu tiên bạn nghĩ đến là sẽ cùng đi với người ấy.
Lúc đó,bạn đã yêu...

Bạn luôn tự nhủ rằng "người ấy chỉ là bạn thôi" nhưng bạn nhận ra mình không tránh khỏi sự thu hút của người ấy.
Lúc đó,bạn đã yêu...

Khi bạn đọc những dòng chữ này, nếu ai có ai đó xuất hiện trong đầu bạn.
Lúc đó, bạn đã yêu... và đã yêu người ấy...

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2009

Đừng để tình yêu vụt mất

[FD's BlOg] - Cả ngày hôm nay tòan viết bài về thủ thuật blog, hơi khô khan, giờ thư giãn 1 chút với tình yêu.
Câu chuyện thật buồn, nó nhắc chúng ta đừng quá nhút nhát để rồi đánh mất tình yêu và sau đó là ân hận. Sau khi đọc bạn hãy gửi cho tất cả những người mà bạn yêu quý ! Ngay cả khi không quý mến một ai đó, bạn cũng cứ gửi nó cho họ… Chỉ để cho họ biết bạn có nghĩ về họ !!!

Năm học lớp 10.

Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là người mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú nhìn mái tóc dài và mượt của em và ước gì em là của tôi. Nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Sau buổi học, em đến gần và hỏi mượn tôi bài học em nghỉ hôm trước. Em nói : “Cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Năm học lớp 11.

Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ướt nước của em và ước gì em là của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ, cùng bộ phim của Drew Barrymore và ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói : “Cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Năm cuối cấp.

Vào một ngày trước đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em bước đến tủ đựng đồ của tôi. “Bạn nhảy của em bị ốm”, em nói, “Anh ấy sẽ không khỏe sớm được và em không có ai để nhảy cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau như NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT.” Và chúng tôi đã làm như thế. Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trước cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cười và nhìn bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không nghĩ về tôi như thế và tôi biết điều đó. Rồi sau, em nói : “Em đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Ngày tốt nghiệp.

Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi lên như một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Trước khi mọi người trở về nhà, em tiến về phía tôi trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên khỏi vai tôi, em nói : “Anh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Vài năm sau.

Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói : “Tôi hứa” và bắt đầu một cuộc sống mới, với một người đàn ông khác. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Nhưng trước khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói : “Anh đã đến, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Lễ tang.

Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong buổi lễ, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt những năm trung học. Và đây là những gì em viết : “ Tôi chăm chú nhìn anh và ước gì anh là của tôi nhưng anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Tôi ước anh nói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình cũng có thể làm được điều đó… Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc. Em yêu anh em yêu anh em yêu anh…”

Thứ Ba, 31 tháng 3, 2009

Chuyện tình ngày "Cá Tháng Tư"

[FD's BlOg] - “Hôm nay anh cho mấy tên bạn của anh ăn thịt lừa đấy. Còn anh thì chưa nếm miếng nào cả. Hi, may mà chưa mắc lừa em”. Tất cả những dòng chữ như nhảy nhót trước mắt, khiến tôi vừa bực mình vừa thấy run run… hạnh phúc.

- Em đến Hà Nội rồi! Lát nữa chị Lê rủ đi nghe nhạc trên đường Đặng Văn Ngữ. Anh đến nhé!
-Nhưng bạn anh đang tụ tập ở đây đông lắm!

Tôi giật mình sao anh lại có thể nói thản nhiên như thế sau khi tôi đã vượt hơn 60km đến đây. Nghĩ là anh đùa nên tôi vẫn cứ cùng chị bạn đến quán Thảo Trà thưởng thức Trà Cúc và nghe nhạc dân tộc. Tôi nhắn rằng sẽ đợi đến 22h30, hy vọng anh sẽ đến.

Mọi khi chỉ 22h00 là tôi lên giường đi ngủ, sau khi đã nhận được lời chúc ngủ ngon từ phía anh, để hôm sau 5h sáng, tôi sẽ nhắn cho anh, chúc một ngày tốt lành. Không như cuộc sống của anh ở Hà Nội mà anh thường kể trên blog, họ sống về đêm, nếu ở Vĩnh Yên tôi đang sống, khoảng 21h là không còn nhiều xe trên đường thì Hà Nội nửa đêm vẫn còn dòng người qua lại. Nên tôi nghĩ rằng anh sẽ hiểu được tấm lòng của mình dành cho anh, cảm nhận rằng tôi đã yêu anh ra sao khi một mình đến thăm anh.

Đến 10h20 mà vẫn không thấy anh đâu, anh chẳng hề quan tâm đến tôi như tôi nghĩ, tôi thất vọng nhắn tin giọng hờn dỗi: “Nhạc hay quá anh ạ, nhưng đến giờ em phải về rồi, chúc anh ngủ ngon”. Anh nhắn lại “Ừ, em thông cảm nhé, anh bận quá!”

Anh lạnh lùng, dửng dưng và một Hà Nội quá ồn ào và náo nhiệt có lẽ không phù hợp với tôi chăng?
Được cử đi học lớp tập huấn về nghiệp vụ tôi đã gặp và cảm mến anh. Kiến thức uyên thâm của một người có kinh nghiệm như anh khiến tôi thán phục. Sau đó, mỗi ngày tôi và anh luôn bên nhau, cùng nghiên cứu lại các kiến thức thầy giáo giảng dạy để rồi kết thúc khoá học, anh ngỏ ý cho phép anh tìm hiểu, bất chấp khoảng cách giữa 2 đứa. Sự nhiệt tình của anh khiến tôi cảm động. Hằng ngày, tin tức về cuộc sống của anh được tôi cập nhật qua Blog- trào lưu của các bạn trẻ. Công việc, cuộc sống và các mối quan hệ được anh viết bằng giọng kể hài hước và tình cảm. Cũng qua blog, anh biết được tôi là người coi trọng gia đình, thời gian cuối tuần tôi thường về với bố mẹ. Còn các buổi tối, lớp học ngoại ngữ ở trung tâm chiếm gần hết thời gian. Thành ra tôi chỉ có thể gặp anh trên mạng. Riêng anh, những lúc rảnh vẫn đến thăm tôi chẳng kể những ngày mưa cũng như nắng còn tôi thì chưa một lần đáp lại được tấm thịnh tình đó.

Tôi và anh biết nhau đã được gần một năm. Tình cảm của anh khiến tôi xốn xao nên quyết định sẽ đến thăm anh vào cuối tuần. Vậy mà anh dường như không hề quan tâm đến sự có mặt của tôi, rơm rớm nước mắt, con tim có lúc dường như bị bóp ngẹt bởi những suy nghĩ anh không yêu tôi nhiều như anh nói và giống tôi nghĩ.

Hụt hẫng vì nghĩ rằng mình cũng chỉ là một trong số các cô gái bị tính hóm hỉnh, tâm lý cùng kho kiến thức đồ sộ của anh cuốn hút, tôi tự nhủ phải dần quen với cảm giác không có anh. Sao anh nỡ đùa cợt trên tình cảm của tôi, việc gì anh phải vượt bao nhiêu cây số đến với tôi, để con tim của tôi loạn nhịp và tràn đầy hi vọng sau đó lại khiến tôi chới với trong đau khổ và thất vọng nhường này. Tôi đâu muốn anh phải nhọc lòng vì tôi. Tôi đã nghĩ anh sẽ phải hân hoan lắm khi thấy tôi đến, vui mừng giới thiệu tôi với bạn bè…Tôi muốn khóc!

Về đến nhà chị, tôi nhắn một tin “vớt vát”: “Em chụp nhiều ảnh lắm, mai em sẽ post lên blog. Good night!”. Máy báo gửi xong, tôi buồn bã tắt máy. Tôi không tài nào chợp mắt, tôi liền mở laptop và viết về chuyến đi của mình về thủ đô - đón một luồng không khí mới như thế nào và bất ngờ bật cười khi nhìn thấy hôm nay là ngày nói dối 1 - 4.

Sáng ra mở điện thoại, chợt mỉm cười mình khi nhận được ba tin nhắn của anh vào các giờ khác nhau. Thì ra là trong lúc tôi mất ngủ, hí húi bên cái laptop của mình thì cũng là lúc anh trằn trọc không ngủ được.

“Sao em tắt máy? Em đùa anh phải không? Về quê vui vẻ chứ? Cho anh gửi lời hỏi thăm sức khoẻ hai bác nhé!”. 10h33 1-4-2007

“Hôm nay anh cho mấy tên bạn của anh ăn thịt lừa đấy. Còn anh thì chưa nếm miếng nào cả. Hi, may mà chưa mắc lừa em”.

“Chúc em một tuần làm việc vui vẻ! Trời sắp sáng rồi anh đi nghỉ đây.” 02h17 2-4-2007

Tất cả những dòng chữ như nhảy nhót trước mắt, khiến tôi vừa bực mình vừa thấy run run… hạnh phúc. Anh là người tốt, không hẳn đã đùa giỡn với tôi, sự “lạnh lùng” của anh với lời giải thích như vậy khiến tôi bỗng thấy ngộ nghĩnh đáng yêu.

Tôi vừa post bài và toàn bộ ảnh lên blog thì nhận được điện thoại của anh với giọng kinh ngạc: “Em về Hà Nội thật à, anh xin lỗi. Anh thật ngốc!”

Chiều thứ hai, sau ngày 1-4 anh lại đi xe máy đến nơi tôi ở. “Anh yêu em!”, tiếng anh rơi vào trong cơn gió đang làm rối tung tóc tôi. Tôi thấy yêu anh hơn lúc nào hết khi nhớ lại hôm qua tôi đã có cảm giác nhói đau như thế nào nếu mất anh, để rồi tôi thấy rõ giờ mình hạnh phúc ra sao. Tôi nhẹ nhàng nắm tay anh. Mắt chúng tôi lấp lánh niềm vui, cả hai cùng lặng im. Tôi yêu ngày nói dối, bởi đó chính là khoảng thời gian quý báu giúp tôi hiểu được nếu không được cùng anh bước chung một con đường thì mình sẽ suy sụp ra sao.
Kim Thoa - Dân Trí

Thứ Ba, 24 tháng 3, 2009

Love : Lý do cho 1 tình yêu

[FD's BlOg] - Với thế giới bạn không phải là tất cả, nhưng với một ai đó bạn là cả một thế giới.


Cô gái một mình đến hỏi chàng trai:
-Anh có thích em không?
chàng trai trả lời:
- Không!
Cô gái lại hỏi :
- Anh thấy em có dễ thương không?
Chàng trai nói :
- Không!
Cô gái bắt đầu khóc và nói :
- Vậy em ra đi anh có buồn không?
Và một câu trả lời tương tự :
- Không!
Cuối cùng cô gái ra đi. Chàng trai nắm lấy tay cô gái lại và nói :
- Anh không thích em bởi vì anh yêu em, em không dễ thương vì em quá đẹp. Và khi em ra đi anh không thể buồn nổi vì anh sẽ chết.

Chúng ta sống trên đời này không phải để tìm lấy một nguời hoàn mỹ để yêu thương mà học cách yêu thương người không hoàn mỹ một cách trọn vẹn.
Tác giả: Phạm Liên

Thứ Năm, 19 tháng 3, 2009

Câu chuyện tình yêu : Lời nói muộn màng

Lời nói muộn màng

[FD's BlOg] - Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ....

- Chán thật đấy - Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui...
- Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản
Cả hai im lặng một lúc lâu
- Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói
- Trò chơi gì cơ???
- Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao??
- .....Được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả lời
- Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào??
- Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu...
- Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu

Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.

Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh......

Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau

Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước....

Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó..

Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai: "các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà

Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng

Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm

1h23
- Em khát quá-Linh nói
- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
- Mua cho em một chai nước khoáng đi

1h45
Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh:

- Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em

Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ

11h51 trưa
Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
- Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư trong túi áo của anh ấy.

Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc

Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu em!!!

11h58
Việt à...- Linh bật khóc-....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh...

Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100...!

Love Story

[FD's BlOg] - Bạn có thể gửi câu chuyện này cho những người mà bạn quan tâm và nói với họ những gì bạn cảm thấy và nói với họ rằng bạn yêu quý họ đến mức nào. Câu chuyện thật buồn, nó nhắc chúng ta nếu chúng ta yêu thương một người, hãy biết trân trọng khi bạn còn có thể. Bởi không ai nói trước được tương lai, đừng bao giờ để mình phải hối hận vì mình đã không đủ quan tâm, không đủ yêu thương, hoặc không đủ can đảm để vượt qua những khó khăn, để giữ những gì mình yêu quý ...

Cynthia và Alvin chơi với nhau từ nhỏ, và khi lớn lên một chút, tình bạn của họ chuyển thành tình yêu, nhưng bố mẹ hai bên không chấp thuận.

Rồi Alvin nhận được một học bổng du lịch. Sợ tình yêu sẽ ảnh hưởng đến việc học của Alvin, bố mẹ cậu tìm đến Cynthia, yêu cầu cô tránh mặt Alvin. Nghĩ đến sự nghiệp của Alvin nên Cynthia đồng ý.

Alvin cực kỳ suy sụp. Vài ngày sau, Cynthia nghe chị Alvin nói rằng cậu đã tới London. Nhiều tháng trôi qua, Cynthia không nhận được tin gì từ Alvin. Đôi khi, không chịu nổi nữa, cô gọi điện cho chị gái Alvin để hỏi thăm. Chị Alvin nói rằng cậu vẫn khỏe mạnh, học giỏi và đã có bạn gái mới. Cynthia cảm thấy mọi thứ như đều đảo lộn, dù biết đó là điều tốt nhất của Alvin. Cô cố quên Alvin nhưng không thể. Cynthia trở nên tuyệt vọng, mệt mỏi và hay khóc.

Một đêm, khi Cynthia đang khóc, thì có tiếng chuông điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng của Alvin :

- Cynthia, đừng khóc. Anh sắp về nhà rồi, chờ anh nhé!

Chỉ được có thế, rồi Alvin vội vã gác điện thoại.

Đêm hôm đó, Cynthia nằm mơ thấy Alvin. Họ gặp nhau ở khu công viên trước đây hai người thường đến chơi. Alvin nói rằng cậu rất vui được gặp lại Cynthia, rằng cậu không hề có bạn gái mới. Nhưng trước khi Cynthia kịp hỏi gì thì Alvin đã biến mất.
Sáng hôm sau, Cynthia vội vã gọi điện cho chị của Alvin, kể lại mọi chuyện và hỏi có phải Alvin sắp về không.Chị gái Alvin chợt òa khóc:

- Cynthia, xin lỗi em, tất cả là do chị nói dối đấy. Alvin đã mất cách đây 6 tháng, nó bị tai nạn ô tô ... Alvin từng nói là nó không chịu được khi thấy em buồn ... Chị đã nghĩ là có thể nói dối để em quên Alvin đi...

Cho dù Cynthia khẳng định một ngàn lần rằng đêm hôm trước, Alvin đã thật sự gọi điện về cho cô, thì chị gái Alvin vẫn khăng khăng rằng đó chỉ là do cô tưởng tượng và sự thật là Alvin đã mất rồi.

Nhưng Cynthia không tin. Cô tin rằng Alvin sẽ gọi điện lần nữa. Và đúng như thế, khoảng bằng giờ đêm trước, điện thoại reo. Cynthia nhấc máy ngay lập tức.

Lần này, Alvin nói nhiều hơn, rằng cậu chưa bao giờ quên Cynthia, rằng cậu không ở cạnh Cynthia được, nhưng họ vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại như vậy.

- Anh đã sửa điện thoại rồi à? - Mẹ Cynthia hỏi bố cô như vậy khi ông vừa bước vào nhà - Em thấy Cynthia nói chuyện điện thoại với ai đó suốt đêm hôm qua.

- Em làm sao thế ? - Bố Cynthia lắc đầu khó hiểu - Anh đã sửa điện thoại đâu, máy vẫn hỏng mà!

Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2009

Lời yêu thương

Tin đi nhé, anh là chốn bình yên

[FD's BlOg] - Anh biết, đến tận hôm nay, khi đã trải qua nhiều sóng gió mà có nhiều người sẽ phải nếm trải trong suốt một cuộc đời, thì anh vốn dĩ không phải là mẫu đàn ông em thích.

Anh không đẹp, hẳn rồi. những mỹ từ mà ngưòi khách sáo nhất có thể nói cũng không nhắc đến điều đó, vì sợ rằng lại bị hiểu nhầm là nói .... đểu. Mà em vốn dĩ vẫn luôn xinh đẹp, quá xinh đẹp, em mong muốn một nửa mà em lại sẽ tìm thấy phải hoàn hảo với em cũng là phải thôi.

Anh cũng không hào hoa, hay thực giầu có như biết bao người đàn ông thành công hay thừa hưởng được sự thành công khác. Em đáng được hưởng một cuộc sống sung túc, không phải lo lắng nhiều về kinh tế mà.

Anh cũng không cố chứng tỏ rằng đang yêu em thật nhiều, không biểu lộ sự mãnh liệt để nếu giả như em có không yêu anh thì cũng có chút ít cảm động. Em luôn được nằm trong nỗi nhớ của không chỉ riêng anh, và biết bao ngưòi khác đang cố -tỏ-ra-là-rất -quan-tâm-đến-em.

Thực ra đơn giản, em không có cảm xúc với một người đàn ông như anh. Chỉ thế thôi.

Nhưng... Bởi vì chưa bao giờ anh nghĩ rằng tình cảm mình giành cho em chỉ vì em xinh đẹp, hay nếu có, nó chỉ là chút gì thoáng quá, thật nhỏ nhoi, kiểu như vui khi có ai đó nhắc đến em kèm theo lời khen. Thời gian sẽ bào mòn dần tất cả những gì thuộc về vẻ bên ngoài, nếu tự hỏi rằng phần nào của cuộc sống dài hơn, phần trẻ trung và phần già đi, tất nhiên sẽ có ngay câu trả lời mọi người sống nhiều hơn với khoàng thời gian đã già đi, hay xấu đi rất nhiều. Anh nhìn thấy ở em những vẻ đẹp sâu trong tâm hồn, tất nhiên cả những điều không thú vị nho nhỏ, nhưng chắc chắn chính những vẻ đẹp kia đã cuốn anh vào tình yêu như một cơn gió khó cưỡng. Nếu muốn tìm thấy sự hoà hợp anh sẽ là sự lựa chọn tốt nhất mà em có thể. Hãy tin là thế nhé.

Bởi vì cuộc sống của anh do hai bàn tay anh tạo nên, những vấp ngã không bao giờ khiến anh đổ gục. Hãy tin rằng rồi anh cũng sẽ tạo nên cuộc sống không quá mệt mỏi. Vì gia đình đã và sẽ có, anh có thể làm tất cả.

Bởi vì anh tin rằng yêu là cảm nhận. Và quan trọng là chúng ta đều mong tiến đến những gì bền vững. Một chút mãnh liệt tồn tại thoáng qua, hay nồng cháy trong phút chốc rốt cuộc chỉ mang lại nhiều tiếng thở dài. Để cảm xúc dẫn dắt không phải là xấu, nhưng rồi sẽ ra sao nếu cứ mãi để cảm xúc chi phối, hạnh phúc tồn tại đựoc còn bao gồm trách nhiệm, sự thấu hiểu.... và nhất là không được đốt hết những tình cảm của mình trong chốc lát rồi để nó tàn đi không giữ được. Hôm nay yêu nồng cháy, mai thấy nhàn nhạt, thêm một thời gian góp nhặt lại cháy thêm vài phút, thế nên chăng.

Và vì anh biết rằng em, sau những cú vấp đáng sợ, rồi sẽ đi tìm một hạnh phúc thực sự bình yên . Tìm một người có thể yêu em, hiểu em, chia sẻ trọn vẹn cuộc sống với em không chỉ một năm, hai năm mà là mãi mãi. Tìm một người biết nuôi dưỡng tình yêu, biết sống vì em, vì chúng ta. Có thể em chưa nhận ra, nhưng anh sẽ là một ngưòi như vậy.

Tin đi nhé, anh sẽ là chốn bình yên.

Nguồn vnexpress

Thứ Ba, 3 tháng 3, 2009

Kinh nghiệm sống - 10 liệu pháp " Cố tình gây thương nhớ "

10 liệu pháp " Cố tình gây thương nhớ "

Hãy thể hiện đẳng cấp vượt trội so với những anh chàng khác. Một bước quan trọng làm nên điều kỳ diệu là biết cách để nàng luôn nhớ tới mình. 10 lời khuyên hữu ích sau giúp bạn trở thành lựa chọn số 1 trong danh sách các ứng viên của người đẹp.


1. Mở đầu câu chuyện

Hầu hết các anh chàng đều mắc lỗi xưa như trái đất là nói về những chủ đề nhàm chán, mới nghe đã biết phần kết là gì. Những câu hỏi kiểu như “Em làm nghề gì? Nhà em ở đâu? Có mấy anh chị em?” v.v. Nếu bạn cũng làm thế thì sẽ hoàn toàn mờ nhạt trong mắt nàng. Nên tìm lối đi riêng cho mình thôi bạn ạ.

Tốt hơn hết là khai thác những chủ đề mới mẻ, vui, hấp dẫn. Phải chịu khó tìm hiểu những vấn đề các nàng muốn nghe như hài kịch, chuyện cười, chuyện phiêu lưu mạo hiểm, xì căng đan v.v. , những câu chuyện mà phần kết luôn luôn bất ngờ.

Cần tạo cảm giác “chúng ta là một đôi”, thể hiện bạn là người am hiểu các vấn đề xã hội. Phụ nữ luôn thích những câu chuyện như vậy và nàng sẽ thấy bạn thật thú vị.

2. Kiêu ngạo, hóm hỉnh, không tự phụ

Chiêu này để thu hút sự chú ý của nàng. Hơi kiêu ngạo một chút cộng thêm nét hóm hỉnh sẽ làm nàng “say” bạn ngay.

Quá kiêu ngạo dễ bị coi là “xem trời bằng vung”, không tin tưởng được. Quá hài hước lại thành chú hề đang diễn trò. Vậy hãy bắt đầu bằng một câu nói nghe có vẻ hơi ngạo mạn, sau đó biến câu nói ấy thành lời bông đùa, hóm hỉnh.



3. Tự tin

Tin vào bản thân, tin tưởng phụ nữ, tin vào điều tốt đẹp; gạt bỏ những ý nghĩ “đừng hòng dùng sắc đẹp để mua chuộc, sai khiến tôi” hoặc “mình là một chàng trai tự tin và có thể phớt lờ những thứ khác”.

Biết tin vào những điều tuyệt vời và tin vào mối quan hệ với phụ nữ, bạn sẽ thành công.

4. “Người yêu” hay “Nhà cung cấp”

Hầu hết đàn ông không biết mình bị phụ nữ phân loại “người yêu” hay “nhà cung cấp” ngay khi mới gặp. Những chàng xếp vào đối tượng “người yêu đơn thuần” được nàng dành cho cảm tình đặc biệt. “Nhà cung cấp” chỉ là những anh chàng có tiềm năng, sẽ “tài trợ” cho nàng và cả các con nàng (nếu có).

Nếu sở hữu một thân hình vạm vỡ, luôn tự tin, bạn dễ gây được sự chú ý và “có cơ” vào nhóm “người yêu”. Còn cố gắng giành lấy tình cảm của nàng bằng sự quan tâm, những lời khen tặng, những món quà, lời mời ăn tối - bạn có thể trở thành “nhà cung cấp”.

Trong trò chơi chiến thuật này, bạn nên nhớ, người yêu thì luôn luôn “bị” theo đuổi và làm chủ mối quan hệ còn “nhà cung cấp” lại phải theo đuổi và ở vị thế hơi “hẻo”. Bạn muốn làm anh chàng nào?

5. Hẹn hò với nàng

Khéo léo gợi ý “Anh biết một chỗ uống cà phê rất tuyệt. Chúng ta đến đó nhé”. Đừng để nàng có cơ hội chần chừ, hãy hành động và coi như đã nhận được sự đồng ý.

Khi đi chơi đừng quá thân mật, quá “va chạm”, hãy để nàng hoàn toàn thoải mái. Lúc trở về, đừng quên mời nàng vào chơi nhà với giọng hài hước “anh có mấy việc cần làm nhưng vẫn rất hân hạnh được tiếp em”.

6. Tránh than vãn

Đặc biệt với các chủ đề sau: Bạn còn độc thân, bạn cô đơn, kém may mắn với phụ nữ, kể lể mối tình đầu. Đừng tưởng rằng thổ lộ như vậy là thật thà và sẽ khiến nàng cởi mở hơn. Trái lại, nàng sẽ lẳng lặng quay đi gọi người bồi bàn “tính tiền” đấy.

7. Hỏi thẳng thắn, hành động dò la

Nhiều anh chàng luôn lo lắng về những câu hỏi bị coi là tối kị. Nhưng nếu bạn thực sự muốn biết tuổi nàng, nàng có còn độc thân, hoặc những điều tế nhị khác thì nên dùng cách dò la kết hợp với thẳng thừng.

Nhíu mày lại, hơi nghiêng đầu một chút, nói với giọng điệu nhanh và thẳng thắn: “Anh đoán là…”. Câu hỏi có thể không nhận được tiếng trả lời nếu nàng cũng là người thích chơi trò hoài nghi. Nhưng bạn phải đi tới cùng. Nàng sẽ không ngại trả lời bất kì loại câu hỏi nào kể cả tuổi tác ngay khi bắt đầu cuộc trò chuyện với chiêu này của bạn.

8. “Mồi nước vào máy bơm”

Hãy xem xét cử chỉ, lời nàng nói với bạn. Khi nàng tỏ ra quan tâm, hãy nói “anh không nghĩ mối quan hệ này khả thi”. Nếu bạn muốn để nàng biết bạn thích nàng, hãy nói “em thích anh” với nụ cười trên mặt. Đừng ngại “ra tín hiệu” để mọi chuyện theo hướng bạn muốn.

9. Nắm tay

Cầm tay đem lại cảm giác ấm áp cho nàng. Trong lúc đó sao không thử đọc các đường chỉ tay theo cách sáng tạo hài hước. Chải nhẹ các đầu ngón tay qua lòng bàn tay hoặc vuốt nhẹ tay nàng, nắm lấy, buông ra, rồi lại nắm lấy. Làm như vậy nàng sẽ cảm thấy dễ chịu và luôn mong chờ những cái nắm tay tiếp theo.

10. Kết thúc đúng lúc

Nhiều chàng biến những khoảnh khắc tuyệt vời thành công cốc chỉ vì những hành động ngớ ngẩn, kì cục. Hãy là người biết tiêu khiển thời gian, luôn có việc gì đó để làm, nơi nào đó để đi, ai đó để thăm hỏi…

Hãy nói với cô ấy “giờ em không gọi cho anh 3 ngày một lần anh cũng vẫn vui vẻ”. Đừng chạy theo cô ấy và nói: “ngày mai anh sẽ rất bận nhưng nếu em mời anh, anh sẽ dành thời gian cho em vào ngày kia….”

Ghi nhớ vài điều nho nhỏ như vậy, hình ảnh của bạn sẽ ngày càng đẹp hơn trong mắt nàng, và cả trong trái tim nàng nữa. Chúc các bạn thành công.

Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2009

Những mẩu chuyện ngắn - 4.000 đêm hạnh phúc...

4.000 đêm hạnh phúc...

[FD's BlOg] - Tôi nhớ rất rõ cái ngày cách đây gần 3 năm, khi anh đưa cho tôi xem một bức ảnh mà tác giả là một người có nickname "chingiobamuoi".

Anh bảo tôi nhận xét về bức ảnh. Ừ, anh bảo anh tôn trọng ý kiến của tôi.

Thực ra thì tôi có biết gì về nghệ thuật đâu, thỉnh thoảng cũng viết mấy câu văn võ vẽ, đôi khi cũng may mắn tương ứng hoà hợp với tâm hồn ai đó mà được người ta khen hay. Nhưng anh đã bảo thế, nên tôi cũng đưa ý kiến bằng cái nhìn qua loa của mình. Tôi bảo rằng bức tranh khá có ý nghĩa, chỉ có điều tôi thích hai con vật ấy màu trắng, sẽ đẹp hơn; và giá như, dòng nước trong xanh hơn, rồi trên nước kia có đôi khóm lục bình, hoa súng hoặc hoa sen... những vẻ đẹp của nước thì trông sẽ lãng mạn biết mấy...

Tôi tự hài lòng với ý kiến của mình, còn anh chỉ cười, im lặng, chẳng đồng tình mà cũng chẳng ra phản đối.

Anh vẫn thường kể cho tôi nghe về người con gái mà anh yêu, đó là một cô gái miền Tây hiền lành và giản dị. Quê chúng tôi là một vùng đất nghèo ở miền Trung lam lũ. Anh là con trai cả, vì thế việc anh lấy một người vợ ở tận miền Nam xa xôi quả thật không dễ chút nào. Anh lại thường phải đi công tác xa nhà, sự cách trở về địa lí và điều kiện công tác tưởng chừng như đơn giản nhưng quả thật khó khăn với đôi uyên ương ấy.

Mỗi lần đi anh đi công tác, thỉnh thoảng tôi lại nhận được tin nhắn anh than thở là đang bị vợ giận, nói chuyện điện thoại cả tiếng, tốn bao nhiêu giấy mực mà vẫn không nguôi được nỗi cô đơn của chị ấy khi Valentine anh không có ở nhà. Tôi vẫn thường cười anh, trông to khỏe thế mà... sợ vợ.

Là đùa cho vui thế thôi, nhưng anh thì bênh chị ấy đáo để, chị chỉ giận anh một tí thôi, nhưng thực ra chị là người rất tinh tế và tình cảm. Anh bảo rằng anh yêu chị ấy đầu tiên cũng bởi vì những bức ảnh mà chị ấy chụp, những bức ảnh của một nghệ sĩ không chuyên nhưng thể hiện rất nhiều nét tâm hồn người cầm máy. Rồi anh yêu chị ấy vì nụ cười có đồng xu rất duyên, vì giọng nói... Giờ thì có hỏi, anh lại bảo là chẳng biết yêu vì cái gì nữa cả, lỡ yêu mất rồi...!

Cũng chẳng thể có điều gì ngăn cản được tình yêu của anh và chị, bạn bè phập phồng hồi hộp, bạn thân thì biết rằng với anh, chị là mối tình đầu và chắc là mối tình duy nhất. Anh vững tin lắm, anh bảo chị "Hãy buộc dải ruy băng vàng trên cây sồi già" như người vợ thủy chung trong câu chuyện đó...

Bạn bè hân hoan khi câu chuyện tình yêu của anh chị đến bến bờ hạnh phúc, đám cưới diễn ra vào đầu mùa hạ năm nay ở cả miền Nam đầy nắng và cả miền Trung cát trắng. Bạn bè anh ở khắp nơi, người ở Hà Nội cũng nằng nặc đòi bay vào miền Nam để chúc mừng. Bạn bè bận rộn thì dứt khoát đòi anh làm website, để mọi người có thể vào bày tỏ.

Anh là một người hiền lành và đáng quý, hạnh phúc của anh cũng là hạnh phúc của những ai đã từng biết anh, hiểu anh và coi anh như một người bạn chân thành. Tính anh đơn giản, anh chỉ làm một Blog nho nhỏ và ghi vào đó bài "4.000 Rainy Nights" với một lời chú thích giản dị như anh "Anh sẽ dành 4.000 đêm mưa rơi để... yêu em... không như chàng trai trong bài 4.000 Rainy Nights dành 4.000 đêm để thương nhớ những kỷ niệm về tình yêu đã xa..."

4.000 Rainy Nights
4.000 Nights I'd be with you
4.000 Rainy Nights with you

(4.000 đêm mưa rơi
4.000 đêm tôi bên em
4.000 đêm mưa rơi tôi vẫn bên em...)

Từng ấy, và một lời chú thích nhỏ: "MH, anh yêu em!" là tất cả anh dành cho chị. Thế là đủ!

Bạn bè vào chúc mừng, tôi thì chỉ biết đính chính lại lời bình về bức tranh 3 năm về trước, giờ đây đã được anh đặt vào một vị trí rất quan trọng. Nickname "chingiobamuoi" ngày xưa là của chị, những bức tranh ấy tác giả là chị, và có lẽ anh cũng gặp gỡ những bức tranh trước khi gặp gỡ chị!

Tôi nói: "Hình như trước đây em đã quá quan tâm đến hình thức và những thứ xung quanh hai con vật, nhưng thực ra trong bức tranh ấy, chỉ cần hiểu một điều rằng, hai con vật sẽ luôn bên nhau, dù gì cũng sẽ luôn bên nhau, dù thiếu cái gì đi nữa, đó mới là cái hồn của bức tranh".

- "Ừ, đó là câu trả lời anh chờ em đã 3 năm!"

Giờ chị đã mang trong mình giọt máu của anh, anh muốn anh phải là người đầu tiên viết về đứa trẻ. Anh rất hân hoan. Vậy nên dù rất vui, tôi cũng chỉ biết viết lên đây để chúc mừng anh chị, và viết về một tình yêu...

(sưu tầm)

Những mẩu chuyện ngắn - Nhật ký cho em

Nhật ký cho em

[FD's BlOg] - "Nhớ là cảm thấy thiếu, Nhớ là muốn ở bên, Nhớ là cảm xúc của em lúc này...". Những dòng thư cuối cùng em viết ấy cứ bám riết lấy anh.

Và dù bây giờ hai đứa mình mỗi người một phương thì hình ảnh của em vẫn đong đầy trong anh với những cảm xúc tiếc nuối, buồn vui lẫn lộn. Hơn một năm từ ngày em nói lời từ biệt anh, để đi con đường anh chọn cho cả hai đứa.

Anh còn nhớ một ngày mùa thu, anh lang thang trên Hàng Đào để chụp ảnh cho cuốn sách của mình. Rồi em chui vào ống kính của anh, cứ đứng đấy giảng giải một điều gì đó cho một người nước ngoài mà không chịu rời đi để anh có thể lấy cận cảnh đình Hoa Lộc. Anh đến gần định sẽ nói với em về điều ấy nhưng bị giọng nói tiếng Anh líu lo và nụ cười của em làm cho anh ngạc nhiên và thích thú. Vậy là anh đã chuyển từ ý định chụp di tích sang chụp em.

Thời gian trôi qua, mình yêu nhau hơn một năm thì em có quyết định đi du học, còn anh tiếp tục theo học thạc sĩ ở trong nước. Đấy là khoảng thời gian khó khăn và hạnh phúc của cả hai đứa. Vừa vui mừng vì cả hai đứa sẽ có một tương lai xán lạn, vừa thấp thỏm lo sợ khoảng cách sáu năm trời cách biệt, hẳn có nhiều đổi thay. Thời gian ấy đã khiến anh suy nghĩ nhiều lắm.

Chúng ta đã tranh thủ từng giây phút để ở bên nhau. Nhưng cuối cùng thì cũng đến ngày em bước lên máy bay xa rời cái thành phố có bao nhiêu kỷ niệm này. Anh không đi tiễn em vì anh nghĩ sẽ không thể kìm lòng. Hơn một tháng thì anh quyết định nói lời chia tay với em. Dù lúc ấy tình yêu của anh dành cho em vẫn còn nguyên vẹn. Anh nói em cũng giống như những người con gái khác đi qua đời anh. Có được em như vậy cũng là vừa đủ. Anh được thỏa mãn cái cảm giác của người thợ săn vớ được con mồi. Và anh muốn kiếm con mồi khác ngon hơn.

Anh cứ tưởng như thế sẽ giúp em toàn tâm lo việc học hành. Thời gian sẽ làm cho hai đứa quên được nhau và xây dựng một cuộc sống mới. Nhưng anh đã lầm, ít nhất anh không thể làm điều ấy.

Sáng nay, cơn gió heo may ùa về căn phòng nhỏ của anh, nơi hai đứa thường ngồi để nhìn ra cây sấu đầu ngõ. Em nói, cây sấu giống như chứng nhân tình yêu của hai đứa. Hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho một thời nông nổi.

Giờ dõi theo con đường em đi, anh không thể nắm bắt, càng không thể níu giữ. Anh cầu mong hạnh phúc đến bên em. Có như vậy mới khiến anh yên lòng. Bởi vì em biết không? Anh vẫn còn rất yêu em!!!


(sưu tầm)

Thứ Sáu, 20 tháng 2, 2009

Những câu nói hay trong tình yêu

Tình yêu...
  • Có một ngày em hỏi anh rằng "Anh yêu em hay yêu cuộc sống của mình", anh trả lời rằng "Anh yêu cuộc sống". Thế là em bước đi nhưng em không bao giờ biết rằng em chính là cuộc sống của đời anh.
  • Nếu anh là giọt nước mắt trong em,thì em sẽ khóc để anh lăn xuống chạm vào môi em . Nhưng nếu em là giọt nước mắt trong anh thì anh sẽ không bao giờ khóc bởi vì anh không muốn mất em.
  • Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người.
  • Khi bạn gặp được một người có nghĩa đối với bạn nhưng bạn biết rằng người đó sinh ra không phải dành cho bạn thì cách tốt nhất hãy để họ ra đi.
  • Biển sẽ trở thành bức tường ngăn cách anh và em, bầu trời xanh chỉ còn là nỗi nhớ. Cuộc đời này anh nguyện tồn tại chỉ vì em và anh không bao giờ muốn biết mất em đau khổ như thế nào.

Những bức thư tình p.1

Quá Khứ Đã Ngũ Yên và Anh Mãi Là Ký Ức
(sưu tầm)


Em đã tìm thấy anh trong đám đông xa lạ. Muốn gọi tên anh và hét lên thật to như ngày hôm qua : Anh đứng đây! Nhưng không thể, bây giờ đã đổi khác.

Em ko còn thuộc về anh như ngày cũ. Một dấu chấm buồn đầy hương vị ngọt đắng mà thời gian không đủ nội lực dung dưỡng câu chuyện tình thời hoa mộng.

Giờ đây được chắp nối thành những thước phim quay chậm trên từng lối đi riêng, nhưng lại vắng bóng một người thương trên khung hình kỷ niệm khó quên trong đời “Một mai xa nhau, xin giữ cho nhau nụ cười ...”

Em đã thầm thì trong lần hạnh ngộ. Giọng nói của người con gái kia với gương mặt khá xinh đã đi vào trong cuộc đời anh và thay em gánh chịu những ji` mà Gia đình anh đòi hỏi “Anh hãy để quá khứ ngủ yên. Em chỉ thuộc về anh trong ký ức ,đừng níu kéo những ji` đã wa ...”

Vâng, em hiểu điều đó. Ngày hôm qua chúng ta chỉ mới nhìn nhau, chứ chưa một lần tỉnh táo để cùng nhau nhìn về một hướng. Và bây giờ. Chia tay nhau là điều phải xảy ra trong đời mà không hề bận tâm hay ân hận điều gì. Nhưng, ngẩn ngơ chao lòng khi chúng ta cùng chạm vào một điều quá đỗi thiêng liêng, đó là cõi thiên đường giờ chỉ còn lại đong đầy nỗi nhớ.

Lời khuyên của những người bạn em hoàn toàn có lý. Hãy để quá khứ ngủ yên và lụi tàn!

Em đã tỉnh giấc và kịp nhận ra sự hiện hữu của anh nhưng đã xa thật rồi, vì hằn lên dấu vết khờ dại vụng về một thời.Ðoạn kết mối tình ko 1 chút tính toán so đo đã kết thúc, giờ chỉ còn lại dấu chấm buồn tuyệt mỹ của hành trình tìm kiếm khôn nguôi giữa hia nửa thương yêu, nhưng đã lạc loài nguội lạnh.

Chiều qua, em đắm mình trong mưa. Những cơn mưa hồng độ lượng của đất trời vừa đủ nẩy mầm ước mơ thanh xuân và hồn nhiên tươi tắn như ngày nào, để giờ đây bất chợt vỗ về từ nơi chốn xa xăm “Lời hẹn thề là những cơn mưa ...”

Theo thời gian chất chồng ,đã làm cho em kiên nhẫn ngồi đọc đến thuộc lòng dòng tâm tình sâu lắng sau cùng của anh gửi lại, đang ngự trị trong ngăn kéo đời em. Và mỗi lần đọc là một lần giao cảm vọng lại những cung bậc chan chứa thiết tha đến tê lòng giữa hai đầu nỗi nhớ, nhưng không ít những giọt lệ làm nhòa đi vài chỗ “Như là một giấc mơ hoa ,ngang trái mùi hương đã bay xa. Nửa hồn chếnh choáng trong thầm lặng, nửa hồn thơm thảo bản tình ca ...”

Em dặn lòng, hãy gói hết những nỗi niềm sót lại để chôn vùi vào sâu thẳm riêng tư, rồi xóa đi những nghiệt ngã bất hạnh của tình đời Những cay đắng của tình trường đã làm lạc lối, cô quạnh như một định mệnh khắt khe không thể tránh né, cuối cùng sẽ chối bỏ anh để ra đi mà thôi “Xin tạ lòng người, xin người hãy wên tôi và hãy luôn nghĩ rằng tôi là con gió thoãng qua đời người , xin đừng níu kéo những jì là wá khứ ...”

Nếu như có trở lại ngày ấy,em sẽ tránh môi lương duyên này ...mối lương duyên ko được ai chấp nhận .Còn bây giờ, chúng ta là 2 đường thẳng song song ko có 1 đoạn kết , ko là bạn mà nhìn nhau như 2 kẻ xa lạ . Ngày mai sẽ không còn lặp lại lỗi lầm cũ, nhìn nhau đến độ xem nhau như 1 kẻ thù .

Tình yêu nẩy sinh từ tình bạn. Ðiều đó đúng thôi, Nhưng nhiều khi trong đời có không ít tình bạn bắt đầu nguồn từ chuyện tình dang dỡ vì một nguyên cớ vô tình nào đó, mà bây giờ người trong cuộc điều chợt nhớ vì lòng bao dung ,thúc bách muộn màng.

Em nhìn thấy đôi mắt như sầu bay trên lá sẽ lấy lại niềm tin được chắp cánh từ những tín hiệu bình yên của hôm nay “Ai mất thì sẽ được. Ai tìm thì sẽ thấy ...”

Sau cơn giông, trời lại sáng. " Ðóa hồng sẽ khoe sắc rực rỡ trong lòng mỗi người " Em tin sự kỳ diệu nhiệm mầu thánh thiện đó, chỉ có điều xảy ra sớm hay muộn mà thôi và giờ đây đóa hoa hồng đó đang khoe sắc thắm bên cạnh người nâng niu nó... nhưng người đó ko fãi là anh...

Hãy cứ xem nhau như những người bạn or là đừng nhìn ra nhau dẫu có đi chung 1 đoạn đường , vì sao fãi muốn trói buộc đời nhau khi mà 1 nữa đã ko còn yêu ....?

Ngày mai, những thước phim buồn bã đó sẽ không còn tái hiện để ngậm ngùi nuối tiếc, phải không anh ?

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2008

Những bức thư tình hay #1

Gió Không Thể Cuốn Đi

Và đã đến lúc tôi và em phải chia tay nhau. Những tháng năm học trò đẹp như một giấc mộng và cuộc chia tay như một tiếng chuông làm cho tôi thức giấc. Tôi chưa hề nói gì với em và vì vậy tôi có thể mất em. Do đó rất vội vã và cũng rất lóng ngóng, tôi đã nói với em điều thầm kín ấy. Đôi mắt em mở to tròn xoe, tôi cảm nhận được những rung cảm nhẹ nhàng mà thẳm sâu nơi em từ giây phút ấy...



Rồi hai đứa chia tay nhau. Em vào đại học, thực tế hơn tôi nên em học kinh tế tận Sài Gòn. Tôi mộng mơ nên ôm vở vào ngồi ghế khoa văn ở Huế. Tôi viết thư cho em rồi đợi chờ. Lần đầu tiên tôi cảm thấy thời gian lê thê... Thư hồi âm của em chỉ có hai dòng: "Con trai văn khoa văn nói trăng nói mây. Liệu gió có cuốn đi không?" Tôi sung sướng quên cả ăn trưa, nằm lăn ra sàn nhà đọc thơ Nguyên Sa, Nguyễn Bính... Lời tôi nói với em trong buổi chia tay dạo nào đã không bị gió cuốn đi!
Hai đứa viết thư cho nhau đều đặn mỗi tuần. Mỗi lần đọc thư em, tôi đều nhắm mắt để hình dung ra giọng nói và điệu bộ của em. Em là con chim cánh mỏng bay xa, em là làn sương nhẹ tinh khôi của một buổi ban mai yên lành nơi đồng nội. Những lá thư em, tôi xếp cẩn thận trong một góc của chiếc vali nhỏ. Gió chẳng thể nào cuốn bay.

Mùa hè đại học đầu tiên, em và tôi khăn gói về quê. Em lạ lẫm, ra con gái thị thành, duy chỉ có ánh mắt vẫn còn thăm thẳm, vẫn lấp lánh như những vì sao giữa cánh đồng xa. Tôi vẫn cứ quê mùa và ngốc nghếch. Lần đầu tiên tôi cầm tay em sau hơn một năm ngỏ lời hò hẹn, từng ngón tay run run xao xuyến bồi hồi...

Năm học mới lại đến, em gởi thư cho tôi bằng một băng cassette. Em muốn tôi nghe trọn từng âm sắc trong lời em nói, từng độ rung rinh tinh khôi của ngôn ngữ tình yêu. Em đặt tên cho lá thư - bằng một câu nhắc nhở: để gió khỏi cuốn đi! Rồi hai đứa đã gởi cho nhau bằng cách đó.
Nhưng mà cuối cùng gió đã cuốn em đi xa đến nữa vòng trời. Những lá thư tôi, em phong kín lại cho vào một kiện hàng và gởi trả. Bên dưới dòng chữ From: Thảo - California - USA và em đã ghi thêm một câu nhỏ: đừng để gió cuốn đi!

Vâng, năm tháng ấy gió chẳng thể nào cuốn đi.